Mùa thường niên
Mong manh kiếp người – Chúa nhật XVIII thường niên
Lời Chúa hôm nay nhấn mạnh tới sự mỏng giòn của kiếp người. Thực ra kiếp người vốn rất mong manh…

Nếu chúng ta may mắn được sống trong một xã hội phát triển không ngừng trong mọi lãnh vực, nhất là y tế, thì chúng ta lại cảm nhận dễ dàng một điều này: đó là cuộc sống con người càng ngày càng trở nên hết sức mong manh. Đại dịch Covid-19 đã làm thay đổi cục diện thế giới, đồng thời khiến con người đặt lại vấn đề về các giá trị sống. Cách đây hai tuần, vụ lật tàu du lịch ở Hạ Long, cướp đi sinh mạng của gần bốn mươi người, đã để lại một nỗi kinh hoàng, không chỉ cho thân nhân gia đình các nạn nhân, mà cho mỗi chúng ta. Cứ nghĩ chuyến du lịch ngoài vịnh vài tiếng đồng hồ chẳng có chi đáng lo, vậy mà lại là một chuyến đi định mệnh không có ngày về. Những nguy hiểm như tai nạn giao thông, tai nạn lao động, thiên tai lũ lụt, ngộ độc thực phẩm, thuốc men giả… luôn rình rập quanh ta và làm cho con người bị ám ảnh một nỗi sợ thường trực. Nếu cuộc sống mong manh vô thường như thế, thì chúng ta phải làm sao để sống ý nghĩa hơn, có trách nhiệm với bản thân và xây dựng những mối tương quan thấm đậm tình người hơn. Ngoài những điều vừa kể, Kitô hữu còn phải chọn lựa hướng đi cho đời mình. Bởi lẽ có những điều trên đời vốn được coi là bền vững, thì lại hết sức mong manh. Càng ngày chúng ta càng nhận ra, không phải lúc nào vật chất, quyền lực và sức mạnh cũng đem lại cho con người hạnh phúc.
Từ vài năm trở lại đây, hai từ “Sống chậm” được nhiều nhắc tới và áp dụng trong cuộc sống thường ngày. Vậy sống chậm là gì? có người đã định nghĩa như sau: “Sống chậm là một lối sống hướng tới sự tập trung vào chất lượng hơn là số lượng, chú trọng vào việc trải nghiệm cuộc sống một cách chậm rãi, ý thức và có chiều sâu. Nó không chỉ là việc thay đổi nhịp sống mà còn là việc thay đổi cách suy nghĩ, cách nhìn nhận và cách tương tác với thế giới xung quanh, giúp ta tìm thấy sự bình yên, niềm vui và ý nghĩa đích thực trong từng khoảnh khắc”.
Thì ra, giữa cuộc sống ồn ào bon chen tính toán này, con người được mời gọi tỉnh ngộ để “sống chậm hơn”, để cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống và lòng nhân ái của những người xung quanh, nhờ đó chúng ta được thôi thúc làm những điều tốt đẹp cho bản thân và cho mọi người.
Lời Chúa hôm nay nhấn mạnh tới sự mỏng giòn của kiếp người. Thực ra kiếp người vốn rất mong manh ngay từ ngàn xưa, nhưng nhiều lúc chúng ta lại quên điều đó. Những tham vọng về quyền lực, những tính toán mưu mẹo trong làm ăn, những đam mê và ích kỷ… tất cả dễ làm chúng ta quên rằng: cuộc sống này vô cùng ngắn ngủi. Tác giả Thánh vịnh đã thốt lên: “Kiếp phù sinh, tháng ngày vắn vỏi, tươi thắm như cỏ nội hoa đồng, một cơn gió thoảng là xong, chốn xưa mình ở cũng không biết mình.” (Tv 103, 16-17)
Người phú hộ trong Tin Mừng cứ nghĩ mình sẽ sống mãi. Anh ta tìm mọi cách để tích trữ của cải cho mình. Việc anh ta giàu có chẳng phải là một tội. Những gì anh làm ra là thu nhập chính đáng. Điều Chúa Giêsu muốn nhấn mạnh trong dụ ngôn này, đó là anh ta coi của cải như lý tưởng và cùng đích đời mình. Anh ta tìm mọi cách để làm ra nhiều tài sản và quản lý nó, trong khi xung quanh luôn có những người nghèo thì anh ta không hề quan tâm. Anh rất giàu về vật chất, nhưng lại rất nghèo về nhân đức. Câu kết của Chúa Giêsu đã nói lên thông điệp của câu chuyện: “Ấy kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó”. (Lc 12,21)
Cổ nhân đã dạy: “Có đức mặc sức mà ăn”. Điều đó có nghĩa, làm gì cũng phải đặt đạo đức làm đầu. Khi có lòng đạo đức, thì những dự tính kế hoạch sẽ thực hiện một cách tốt đẹp và mang lại nhiều hiệu quả như mong muốn.
“Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân”. Phù là gió thổi; Vân là mây. Phù vân là mây bị gió cuốn đi. Mỗi khi nhìn lên bầu trời, chúng ta thấy mây luôn chuyển động vì có gió. Mọi sự ở đời này rồi cũng như gió thổi mây bay vậy. Tác giả sách Giảng viên như một chàng lãng tử, nhìn nhận cuộc đời chỉ như một giấc mộng chóng tan. Nhiều người sống trong ảo tưởng, đánh giá bản thân một cách lệch lạc và trao gửi tương lai cuộc đời nơi những của cải chóng qua. Chỉ có tình yêu và lòng nhân ái mới tồn tại vĩnh cửu.
“Anh em hãy giết chết những gì thuộc về hạ giới trong con người anh em, đó là gian dâm, ô uế, đam mê, ước muốn xấu xa và tham lam”. (Cl 3,5) Thánh Phaolô đã mời gọi các tín hữu Cô-lô-xê tránh xa những thứ phù vân, để sống phù hợp với đời sống mới trong Đức Kitô.
“Tạ ơn Trời (hay Đời) mỗi sớm mai thức dạy; ta có thêm ngày mới để yêu thương!”. Cuộc sống này quá mong manh. Hãy sống chậm lại để cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống, để yêu thương và để tâm sự với Thiên Chúa, Đấng đang ngự nơi sâu thẳm trong tâm hồn ta. Sống chậm cũng là để trân trọng những gì mình đang có, để tập trung vào những gì quan trọng trong đời, và nhất là để đổi mới bản thân chúng ta.
+TGM Giuse Vũ Văn Thiên
Nguồn: tonggiaophanhanoi.org